đại ca google làm mềnh cảm động vại ;____;
Under the spell
A spell to relieve all pain
Saturday, January 26, 2013
Sunday, February 5, 2012
The corner of Feb 4th

01.Những quyển sách được tặng.
Những quyển sách nhờ người mua
hộ.
Những quyển sách tự mình mua lấy.
Những quyển sách yêu ngay từ cái nhìn đầu
tiên.
và bây giờ có thêm Những quyển sách Nhớ-đè-với-Cố-nhân.
là Câu chuyện
phương Bắc (Pautopxki), Đồ vật (Georges Perec).
thêm 3 quyển của Luis Sepúlveda,
Kazumi Yumoto và Yoko Ogawa.
Thursday, January 26, 2012
Thursday, January 19, 2012
[For Molly] Sherlock BBC 2.03: The Reichenbach Fall
Về Molly.
Mình khá ấn tượng bởi bạn gái này, nhất là sau khi coi xong phần cuối của season 2. Nhìn chung mình rất thích Sherlock của BBC, là serie mình coi mà ngay cả những nhân vật phụ, tuy chỉ xuất hiện chưa đầy 5’ nhưng lại chất như vậy.
Nhỏ. Thấm. Tinh Tế và Sâu Sắc.
Đó cũng là lý do mà mình nhất quyết ko chịu coi Holmes bản 2009 của Hollywood, vì mình ko thể tìm được chất phim như trong bản của Anh.
Mình khá ấn tượng bởi bạn gái này, nhất là sau khi coi xong phần cuối của season 2. Nhìn chung mình rất thích Sherlock của BBC, là serie mình coi mà ngay cả những nhân vật phụ, tuy chỉ xuất hiện chưa đầy 5’ nhưng lại chất như vậy.
Nhỏ. Thấm. Tinh Tế và Sâu Sắc.
Đó cũng là lý do mà mình nhất quyết ko chịu coi Holmes bản 2009 của Hollywood, vì mình ko thể tìm được chất phim như trong bản của Anh.
Mình thích Molly vì cũng giống như John, Molly tuy không có may mắn được Sherlock đặt trong lòng như John, nhưng cô ấy vẫn yêu quý Sherlock bằng tất cả tình yêu mà mình có. Hoàn toàn chỉ có một chiều. Molly đơn thuần, ngưỡng mộ và tin tưởng Sherlock, thậm chí mình nghĩ, sức chịu đựng của cô ấy dành cho Sherlock lớn hơn bất cứ ai, kể cả John. Sherlock đã làm gì cho Molly ngoài tổn thương cô ấy bằng những lời nói thẳng thắn đến mức thô lỗ, không gì cả. Với anh, Molly gần như một công cụ mà anh cần thì gọi đến, dùng xong thì thôi, thậm chí, đã bao giờ anh cám ơn những giúp đỡ tự nguyện của cô chăng. Không có. Nhưng dù có vậy, Molly không căm ghét Sherlock như Donovan hay Anderson, cũng không thù hận Sherlock như Kitty. Cô ở đó, bất cứ khi nào Sherlock cần. Cô ở đó để quan sát anh, để dõi theo anh, để nhận ra và chọn tin tưởng vào phần con người trong anh, bỏ qua tất cả những khó chịu bên ngoài. Đã có ai nhìn Sherlock được như cách Molly nhìn chưa, nhìn thấy nỗi buồn của một thiên tài, nhìn thấy nỗi đau của một thiên tài. John cũng không, Sherlock càng không. Nhưng Molly thì có.
Mình thích đoạn Molly dùng câu chuyện của mình để nói về Sherlock. Cô ấy chưa từng làm trái lời anh, cô ấy chịu đựng anh rất nhiều, nhưng có những thứ quan trọng mà cô ấy cần phải nói, và cô ấy mạnh mẽ đủ để nói nó ra dù gặp không ít phản ứng thô lỗ từ Sherlock. Và cô ấy đã làm được.
Mình thích đoạn Molly dùng câu chuyện của mình để nói về Sherlock. Cô ấy chưa từng làm trái lời anh, cô ấy chịu đựng anh rất nhiều, nhưng có những thứ quan trọng mà cô ấy cần phải nói, và cô ấy mạnh mẽ đủ để nói nó ra dù gặp không ít phản ứng thô lỗ từ Sherlock. Và cô ấy đã làm được.
Mình thích nhiều lắm, câu nói mà Molly nói về Sherlock, về nỗi buồn của anh. “…looking sad when you think no one can see you”, câu nói đã khiến Sherlock sững sờ. Từ trước đến giờ, mọi người nói nhiều về sự thông minh của Sherlock, về sự cô độc của anh, nhưng chưa có ai nói về nỗi buồn của anh cả. Donovan, Anderson hay nhiều người khác nghĩ về Sherlock như một gã hợm hĩnh thích khoe khoang, Jim đánh giá về Sherlock như một thiên tài cô đơn giống hắn, và họ cần có nhau trong cuộc chơi để khỏi trở nên buồn chán, nhưng không ai thấy được nỗi buồn, của một kẻ không được thừa nhận, của một bộ óc phi phàm làm mọi thứ để tìm kiềm sự thừa nhận, có thể là không phải từ bất cứ ai, mà là từ ai đó quan trọng với mình. John và Molly giống nhau ở sự ngưỡng mộ dành cho Sherlock, nhưng John là người đầu tiên bật lên sự thán phục Sherlock, là người đầu tiên cho anh cảm giác được thừa nhận, được tồn tại, trở nên đáng giá và việc làm của anh có ý nghĩa, thế nên với Sherlock, mọi thứ đến từ John đều khiến anh quan tâm, và anh sẽ “look sad when you think he can’t see you”. Đó là thứ mà Molly đã nhìn thấy, đã chỉ ra cho anh. Sự yếu đuối của trái tim đó.
Không chỉ tinh tế, Molly lần này còn đóng một vai trò cực kì quan trọng trong kết cục của Sherlock. Mình thích đoạn Sherlock tìm đến Molly trước khi tiến đến cái chết đang chờ mình. Giây phút đó là một Sherlock gần như cùng đường, một Sherlock đầy lo lắng, thậm chí hoài nghi về bản thân và anh đã nhận được sự giúp đỡ từ cô đúng như cái cách cô đã nói, “anytime, anything”. Molly có lòng tin vào anh, hay nói đúng hơn là cô chọn tin vào anh, kể cả khi Sherlock hoang mang nhất, kể cả khi điều tồi tệ nhất rồi sẽ đến, nhưng câu trả lời của cô vẫn nguyên vẹn như thế. “What do you need?”. Không hỏi vì sao, cũng không hỏi chuyện gì, chỉ hỏi, anh cần gì.
Molly thật sự là nhân vật đáng yêu nhất tập này.
--oO----------------------
Cũng trong phần cuối này, lần đầu tiên mình thấy Sherlock thật sự khóc ( nếu ko tính 2 lần trước bạn zai lươn lẹo xài cách này để moi tin). Ko giống tính cách bạn zai ấy cho lắm. Nhưng tới lượt cảnh này thì mình đoán ra thứ mà bạn Molly bảo “You look sad when you think he can’t see you” và câu trả lời của John – vẫn như mọi lần – là 100% niềm tin mà Sherlock từng mong muốn.
ếch: - thật sự 2 hôm nay muốn có bạn nói chiện lắm cơ mà lần nào YM lẫn Skype lúc 4h sáng cũng chả còn ai cả ;_____; hú hú
- mình rất rất rất thích thế giới của Sherlock và John. như các bạn gái mình bảo là chemistry với bromance, còn mình thì thích thẩm du hơn :"3
Không chỉ tinh tế, Molly lần này còn đóng một vai trò cực kì quan trọng trong kết cục của Sherlock. Mình thích đoạn Sherlock tìm đến Molly trước khi tiến đến cái chết đang chờ mình. Giây phút đó là một Sherlock gần như cùng đường, một Sherlock đầy lo lắng, thậm chí hoài nghi về bản thân và anh đã nhận được sự giúp đỡ từ cô đúng như cái cách cô đã nói, “anytime, anything”. Molly có lòng tin vào anh, hay nói đúng hơn là cô chọn tin vào anh, kể cả khi Sherlock hoang mang nhất, kể cả khi điều tồi tệ nhất rồi sẽ đến, nhưng câu trả lời của cô vẫn nguyên vẹn như thế. “What do you need?”. Không hỏi vì sao, cũng không hỏi chuyện gì, chỉ hỏi, anh cần gì.
Molly thật sự là nhân vật đáng yêu nhất tập này.
--oO----------------------
Cũng trong phần cuối này, lần đầu tiên mình thấy Sherlock thật sự khóc ( nếu ko tính 2 lần trước bạn zai lươn lẹo xài cách này để moi tin). Ko giống tính cách bạn zai ấy cho lắm. Nhưng tới lượt cảnh này thì mình đoán ra thứ mà bạn Molly bảo “You look sad when you think he can’t see you” và câu trả lời của John – vẫn như mọi lần – là 100% niềm tin mà Sherlock từng mong muốn.
Nobody could be that clever
You could
John cũng đã khóc 1 lần duy nhất sau khi Sherlock chết. Mình rất thích hình ảnh John bật khóc qua ảnh phản chiếu. Bởi vì không một ai có thể nhìn thấy John khóc, ngoại trừ Sherlock. John chỉ khóc, khi ở nơi có anh và Sherlock, khi không có ai ngoài Sherlock có thể nhìn thấy anh, vậy nên ko có bất cứ ai có thể nhìn thấy. Chỉ biết John khóc, nhưng không thể thấy, vì giọt nước mắt đó dành cho riêng Sherlock mà thôi. ếch: - thật sự 2 hôm nay muốn có bạn nói chiện lắm cơ mà lần nào YM lẫn Skype lúc 4h sáng cũng chả còn ai cả ;_____; hú hú
- mình rất rất rất thích thế giới của Sherlock và John. như các bạn gái mình bảo là chemistry với bromance, còn mình thì thích thẩm du hơn :"3
Wednesday, January 4, 2012
Friday, December 30, 2011
Lost in December

Có một ngôi nhà nhỏ bên rìa thị trấn
Nơi ấy lúc mặt trời lặn tôi sẽ rung chuông cửa
Vẫy tay với em trong sự lặng im đong đầy
khi em đang mải mê ẩn náu trong bóng tối của những căn phòng
Và chúng ta sẽ mở cánh cửa nhuốm màu thời gian vàng vọt ấy…(*)
Vẫy tay với em trong sự lặng im đong đầy
khi em đang mải mê ẩn náu trong bóng tối của những căn phòng
Và chúng ta sẽ mở cánh cửa nhuốm màu thời gian vàng vọt ấy…(*)
“Maybe I’m getting old … but these days I seem to cry for the smallest things”
nghe bạn chủ nói vậy mà mình lại tủi thân ghê ấy, rốt cuộc từ
trước tới giờ mình vẫn để những thứ nhỏ nhặt làm ảnh hưởng tới công việc và cả
chuyện tình cảm…
Thursday, December 22, 2011
Friday, December 9, 2011
The corner of Dec 9th

này thì bokeh. \(o ̄ v ̄o)/
chụp tùm lum trong lúc chờ sửa xe. 2 tháng nay được sửa tới 5 lần, tối nay đinh ninh sẽ được vác xe thẳng một chặp về nhà thì đụng tiểu mỹ nhân . đang lầu bầu vừa đi vừa chửi thì em đứng từ bên đường ngoái nhìn và nhẹ nhàng bảo “Chú ah, gần đây có hàng sửa xe đó” em còn nhiệt tình dắt mình tới tận hàng sửa nữa. nhìn em đeo cặp mình đoán tầm lớp 6-7, da trắng, nhỏ, xinh (thơm) vầy mà chưa kịp cảm ơn thì em đã chạy đi mất rồi. hình như phụ huynh em tới đón T~T
aizzzzh, tủi thân ghê, mình giờ đã lên tuổi chú rồi đó òa ~
chính thức từ tháng 9 năm sau mình sẽ ko còn được ở một mình nữa… ko biết đâu, mình chỉ muốn một mình với má mà thôi, trên đời này chỉ có má là yêu thương mình thật lòng . thêm thứ kia làm cái vẹo gì ko biết... Alone thì ko có nghĩa là lonely nhé, thông cảm đê, mình ngại giao tiếp mà. làm chó vẫn thích hơn
cái kiểu nhờ vả, nhờ xong rồi vả, ko nhờ được thì quay sang vả.. một ngày phải làm người 12 tiếng, thật quá ư khó chịu ;_____;
Thursday, December 8, 2011
Saturday, November 19, 2011
Rumblings
đồ chụp lúc đi lạc tìm cosmos, bạn đẹp dịu dàng
đúng ý mềnh : xinh, sạch và ko có người ấu ấu… chứ được 2 cái đầu mà hỏng cái
thứ 3 là mềnh cũng bỏ của chạy bán thây đó, mềnh bị mắc bệnh sợ đám đông hú hú…
bác
chủ vườn khó tính mặc cho mềnh đứng puppy-faced mà nhất quyết hem cho vào, đã
quyết rồi nga, từ rày hễ rảnh là mềnh sẽ tới ám chừng nào bác cho mềnh vào
trong vườn chụp thì thôi, mềnh bị tương tư các bạn chuồng chim mất ồi ấu ấu
Subscribe to:
Comments (Atom)















































