Feb 13, 2007 6:13 AM
Vậy là cũng kiếm được plain vest để đi gặp thầy.
Hẹn với thầy lúc 1h30 nhưng lại đi lạc đường !!! Hic, tìm mãi WB Lý Thái Tổ thế nào mà bị đi tít xuống dưới tận Ngô Quyền !!! Thế là mất công vòng lại tìm thầy. Quả nhiên theo đúng lời thầy nói” Chỉ có mỗi mình tôi được mặc “nhố nhăng” thôi !”. Thầy vẫn thế, áo len đen và quần bò. Không hiểu sao đơn giản như vậy nhưng không thể lẫn thầy với ai khác được. Chính vì vậy mà cách xa thầy 100m vẫn nhận ra!!!
Gặp Thầy !!!
Vui lắm ! Vừa mừng quýnh lên rồi lại hồi hộp và lo lo ^’^
Lần đầu tiên có hẹn với thầy. biết chắc là thầy đang đứng đó đợi! Hồi hộp ! Cứ nhìn thấy thầy là tim lại nhảy tứ tung ! đến chậm 5’ !!!
Cuống cuồng lên tìm chỗ gửi xe, sau đó vắt chân lên cổ chạy đến chỗ thầy. không biết lúc đấy mặt mũi mình ra làm sao khiến thầy phì cười “Từ từ thôi! Nghỉ ngơi đi rồi tôi dẫn em vào! Mặc đồ này thì không được chạy ! ( Chúa ơi! Lúc bấy giờ mới nhớ tới mình đang mặc đồ văn phòng !!!!!!!!!!!!!!!!!! Ặc !!!!!!!!!!!!!!!!!!!)
Vừa đi thầy vừa dặn “Không được xưng là thầy đâu nhé ! Tôi đã nói em là đồng nghiệp của tôi !” AAAAAAAAAAAAAA, “Thế thầy ơi, em gọi thầy là Anh được ko ạ “ (lộ rõ bản chất ) – YES !!!!!!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Chết tập 1 ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Quả thật đây là lần đầu tiên được vào cabin dịch. Bên ngòai là hội trường khá lớn, dành cho các khách đến dự. thầy ngồi trong phòng kính; cabin khá nhỏ, chỉ đủ chỗ cho 2 người ngồi.
Còn 20’ nữa mới đến 2h. Bây giờ mới có thể thở phào nhẹ nhõm ! Vậy là mình cũng không đến quá muộn…
(Từ trong phòng kính nhìn ra ngòai )
Dịch cabin !
4 tiếng hai thầy trò ngồi trong phòng máy. Thầy làm công việc của mình còn mình thì ngồi nghe. Một tai thì nghe phone, tai còn lại nghe thầy dịch. Ở trên lớp vẫn hay được nghe thầy nói, nhưng hôm nay mới nghe được hết chính giọng của thầy.
“Em có muốn xem công việc của tôi không ?”
Hai tai cứ ù ra và đầu thì giãn hết sức có thể ! Hậu quả của sau 2 tiếng nghe liên tiếp! Chúa ơi! Nghe mấy thằng cha bên Úc nói thì được, còn lại Thái Lan, Indo…cứ phải gọi là …căng óc lên mà hứng từ. Không kể thằng cha Indo còn nói tiếng nước hắn, giọng phiên dịch bên cạnh thì cứ nhát gừng! Mụ hết đầu ! Căng thẳng !
Vậy mà thầy vẫn dịch- dịch- và dịch. Lúc nào cũng đầy nhiệt huyết!
Tạm nghỉ 3’ cho các thành viên thảo luận ! Bất giác quay sang nhìn thầy và thầy quay lại nhìn CƯỜI !!!!!!!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Chết tập 2 ~~~~~~~~~~~~~~~~~`
Vẫn chưa hết run …
Lần đầu ngồi cạnh thầy gần và lại lâu như thế !
Nhưng rồi hai mắt cứ trĩu dần. Chết tiệt ! Mấy ngày hôm nay quen thói ngủ trưa, bây giờ các cơ đang biểu tình đòi nghỉ! Nhưng vẫn kiên quyết chống tay lên cằm, được một lúc thì thấy có ai đó đang lay nhẹ.Chòang tỉnh ! Biết tội của mình nên dụi dụi hai mắt rồi căng to hết cỡ. Ai dè … thầy cúi thấp xuống, nói nhẹ vào tai “ Ngủ đi !”.
Kể từ giây phút đó… không thấy buồn ngủ nữa !
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Chết tập 3 ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
2 tiếng đầu trôi qua. 2 tiếng nói không nghỉ. Nghe qua cam rồi dịch trực tiếp vào trong máy. Cuối cùng cũng được nghỉ 20’ ^’^
Mèn ơi! Dịch kiểu này thật là sướng ! Người ta đã chuẩn bị sẵn bánh ngọt và hoa quả cho mọi người. Đồ uống gồm có café, trà sữa hoặc là trà trắng. Self-service !!!
2 tiếng sau. đã quen với “không khí làm việc”. Lúc này thì Trời đã nghĩ ra cách khác để hành hạ khốn khổ ! Số là lúc mới vào phòng thì rất ấm, ấm đến nỗi thầy phải cởi bớt áo len, còn mình thì ngồi rên rỉ. Bây giờ Trời lại thương tình cho tăng nhiệt độ lên, thầy mặc áo len vào còn mình ngồi run. Gruu…rét..rét !!!
Xong việc ! Sung sướng ! Thóat được khỏi căn phòng ngột ngạt đó… Thầy lại quay sang nhìn và mỉm cười “Em thấy công việc thế nào ?”
“CỰC”
nhưng
“HAY”
(miễn là chỉ cần được ở cạnh thầy =)) )*đùa đấy*
Kết thúc dịch ! Ra ngòai WB !
Thầy : Em có việc gì bận không ?
Nek (biết trước ý đồ) : Dạ, em không ạ !
Thầy : Tôi mời em đi uống nước nhé ! Có khát không ?
Nek : dạ, cũng có ạ ! ( Biết chắc chỉ có thầy khát thôi, chứ mình có phải nói gì đâu mà tốn nước !)
Thầy : Hay ăn kem nhé ! Em thích ăn ở đâu thì chỉ nhé !
Nek : (rền rĩ ) Dạ, kiếm quán nào gần đây thôi ạ ! (tiếc !!! )
Thầy : Ok
Đồ dùng của thầy ! Cục gạch to đùng thân thương quen thuộc !
Một cơ số ảnh của thầy, nhưng không post được lên vì đã hứa !
Thích được nói chuyện với thầy ! Nghe thầy kể chuyện đi dịch, chuyện vợ và con thầy, chuyện xửa chuyện xưa, hồi thầy ở London... Thầy ghét ăn gì nhất!
Bây giờ không phải ước sinh sớm hơn 20 năm nữa, mà phải là sớm hơn 25 năm cơ !!! Vì vợ thầy hơn thầy 2 tuổi !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!