
Có một ngôi nhà nhỏ bên rìa thị trấn
Nơi ấy lúc mặt trời lặn tôi sẽ rung chuông cửa
Vẫy tay với em trong sự lặng im đong đầy
khi em đang mải mê ẩn náu trong bóng tối của những căn phòng
Và chúng ta sẽ mở cánh cửa nhuốm màu thời gian vàng vọt ấy…(*)
Vẫy tay với em trong sự lặng im đong đầy
khi em đang mải mê ẩn náu trong bóng tối của những căn phòng
Và chúng ta sẽ mở cánh cửa nhuốm màu thời gian vàng vọt ấy…(*)
“Maybe I’m getting old … but these days I seem to cry for the smallest things”
nghe bạn chủ nói vậy mà mình lại tủi thân ghê ấy, rốt cuộc từ
trước tới giờ mình vẫn để những thứ nhỏ nhặt làm ảnh hưởng tới công việc và cả
chuyện tình cảm…
















































